Home TàuCộng KhóThắng BiểnĐông Tham-Luận Biển Đông Hải-phận Cho Quốc-Gia Lào ThủĐoạn TiêuDiệt VănHóa BảnĐồ ThuyếtTrình Edm&Calgary Dự-Án Song-Tử Tàu TrungCộng Cắt Cáp Tàu ThămDò VN Biển Đông 74,000 năm trước Hải-đồ DângGiặc Bản-Đồ Bắc TrườngSa BảnĐồ MalaysiaViệtNam Nước Việt Hình Chữ S RVN-CDWR-MainBody.pdf Hải Phận Triệu Km2 Hải Phận Triệu Km2 (Tiếp) Hải Phận Valencia TàiLiệu PhápLý BảnÐồBiênGiớiViệt-Hoa Bản-đồ Phân-Chia Vịnh Bắc-Việt VịnhBắcViệt LáThư Gởi Đầy Tớ Law of the Sea Forum Openings RVN WhitePaper75 ChinaPropaganda-LuuVanLoi TiếngNóiVịnhBắcViệt VấnÐềBiênGiới-BsNguyenÐanQuế HảiGiới ViệtHoa Vùng Biển Sâu Cho Tương-Lai LêChíQuangPhảnÐối CácĐội HoàngSa NamQuan BiểnĐông ThiênKỷMới Biển Đông Ô Nhiễm VịnhBắcViệt-HàngHải VịnhBắcViệt-HuyềnThoại NguyễnNhã-NghiênCứu HoàngSa Chủ Quyền HoàngTrường HảiThươngBiểnÐôngCổThời BsTrầnÐạiSỹTổngKếtHảiChiến HảiChiếnHoàngSaNóiChuyện Hải Chiến Hoàng Sa HQ16ÐàoDân HảiChiếnHoàngSaTrầnThếÐức VĩnhLiêmHoàngSaHảiChiến Chuyện Một Con Tàu NgườiBạnHảiQuân BạnTôiSầuÐông HồngNhanMộtThời CâyÐinh NhữngÔngThánh ÐờiSống CăngThẳng HỗnChiến NgỗngTuyết NgườiĐànBà CònNụCườiNào SóiGià SachMoiNgoTheVinh TranhCổTấnTinhChâu HảiQuân Còn Mất TuầnThám NguyễnVănƠn FutureDestroyer Mischief Situation DER-HQ4 To Chuc HQVNCH Forgotten ASPB Études Vietnamiennes Environments'Protection VN Water Culture Legends-Water Realm Useful Books&Maps VN Sovereignty Vietnam Energy Raft Across Pacific Triết Lý Nước HảiQuânViệtNam TừBaoGiờ Hàng Hải Gốc Rễ Việt Nam Ðịa Lý Biển Ðông Thuật Ngữ Hàng Hải NgườiViệt KhámPhá MỹChâu Ngày HảiQuân1973 Lịch Sử Thuyền Bè Bài Vè Thủy Trình Petrus Ký&VănHoá Thuyền Photo Album Người Thủy Thủ Già SoạnThảo HảiSử MộtNgàyVớiÐÐCang Lược Sử Nước PhanQuỳnh NguyễnVănLục HT Nguyễn Văn Lộc VũNgọcRuẩn BốTôi VũVănToàn ThơVăn HoàngĐìnhBáu KỷNiệm ÐờiQuânNgũ ChiếcBình TháiLọ ChânDung SVSQHQXI BảoBình&HìnhẢnh Quê Nhà 50 Năm Trở Lại ChuVănAn2B3-1956 Giải Ảo! HãyTỉnh Giấc Mơ Ma AnhHùng NguyễnThànhSắc ThuỷThủĐoàn HQ-4 ChiếnThuật ĐầuChữ T HìnhẢnh HQ4 HảiChiến HoàngSa TrangHình HảiChiến HoàngSa Trận HoàngSa Hồ Hải Hải-Chiến theo Trung-Cộng Hải-Chiến theo BùiThanh Diễn-Tiến Trận Hải-Chiến TâySa HảiChiến QuanBinhTC HoàngSa1974 HQ5-Rã Ngũ Đại-Tá Ngạc Ở Đâu ChuyệnMột ConTàu Bông Hồng Cho Nhựt-Tảo Danh-Sách Tử-Sĩ Hoàng-Sa DanhSách CốThủ HoàngSa TrươngVănLiêm-HQ5 TruyệnNựcCười MấyAnh SửaQuân-Sử Lệnh TamBấtĐả-HứaThếHữu AnhHùng BH NguyễnVănVượng TưởngNiệm AnhHùng NguyễnVănĐồng Phạm Ngọc Đa AnhHùng Tử-Sĩ TaoBanNuocKhong VĩnhBiệt NguyênNhi CáchNhìn LịchSử XâmLược NgườiLínhGiàHQ4 NgôThếLong NguyễnThượngLong-HảiChiến HoàngSa NguyễnThượngLong-TìmMãi YêuThương VănTế 74 TửSĩ HảiChiến HoàngSa Nhớ lại HCHS & SuyNgẫm HànhQuân TrầnHưngĐạo47 Bộ Hình ChiếnTrường HQ-4 Tài-Liệu CTCT/VNCH Các ChiếnHạm VN&TC ThamChiến TàiLiệuHQ4-TổngCụcCTCT Lố bịch kiểu Tàu phù Hải-Chiến theo LữCôngBảy Phòng-Tai của HQ-4 Tiểu-Sử Anh-Hùng Tử-Sĩ TrầnVănĐảm-AnhHùng&Nhà VôĐịch AnhHùng BùiQuốcDanh VũĐìnhQuang-AnhHùngHảiPháo Anh-Hùng Vương-Thương VưongThếTuấn: HQ4 Xin Rút Lui Người AnhHùng HoàngSa Thư HT PhạmTrọngQuỳnh Thư Bạn ĐồngMôn ChuVănAn Tìm Hiểu Gerald Kosh Văn Tế HoàngSa Những BàiCa HảiChiến HS Thư Người Giám-Lộ BứcThư 15 Năm 24 Years After Naval Battle Tiểu Sử Vũ Hữu San Tựa ToànTập Tổng-kết Hải-Chiến Hồi Ký Của NgườiVề Từ HoaLục Thư Riêng Về Đơn-Vị Giới Thiệu Gặp lại Niên-Trưởng NBT TrùmMền HôXungPhong
| |
Truyện Ngắn:
Người Đàn Bà Thành Công
Sầu Đông
Người đàn bà khoan thai đi giữa hai hàng danh dự, khuôn mặt rạng rỡ. Nàng
là một trong những mệnh phụ người Việt thành công trên đất này, như cách
ta thường hiểu với nhau. Không ai đoán được tuổi của nàng. Ngoài hai mươi?
Có thể lắm chứ! Ngoài bốn mươi? Thật khó mà định được! Nhưng một điều
chắc chắn: đó là một người đàn bà đẹp. Hiếm có gã đàn ông nào thoát
được nỗi thèm khát khi nhìn thấy nàng. Còn khi đã ở cạnh nàng, thì Chúa
ạ, đến thiên thần cũng khó mà giữ được lòng mình! Nàng đẹp từ chân tơ,
kẽ tóc đến tận cái eo thon lẳn. Xuất thân của nàng mơ hồ như những hiểu
biết mơ hồ của những kẻ vây quanh nàng về cái gia tộc đầy nhiễu nhương,
sóng gió của nàng ở một làng đất đá cằn khô, nằm lẻ loi ở một mỏm duyên
hải miền trung Trung phần. Người đàn bà ấy đã có lúc là vợ của gã-
người vợ của mối tình học trò thơ dại thưở ban đầu. Nàng là bông hoa rực
rỡ ngoi lên giữa cái xóm nghèo khu sau nhà gã. Những căn nhà nằm ở mặt
ngoài của con đường, và xóm nhà lá phiá trong, là hai thế giới cách biệt:
thế giới của những người không phải lo đến của ăn hàng ngày, và thế giới
của những kẻ tha phương, cầu thực từ nhiều nơi tụ về đây kiếm chỗ trú
mưa, đụt nắng, kiếm sống qua ngày.
Hai người học cùng trường những năm trung học . Gã đẹp trai, con nhà giàu,
và học hành qua quít; nhưng chiếc vespa mà cha mẹ gã mua cho cậu quí tử thì
trội hơn hẳn những chiếc xe đủ loại của đám bạn cùng trường. Và nàng, cô
gái xóm nghèo, đẹp lạ lùng, đã khiến bao con tim non dại cùng lớp phải
nhiều phen nghẹn ngào. Rồi một ngày người ta thấy nàng leo lên yên sau xe của
gã, thành thạo và tự nhiên như thể hai người đã tập dượt từ lâu lắm
rồi.
Dù chẳng mấy hài lòng mỗi lần chứng kiến cảnh thằng con trai quá được cưng
chiều chở cô bạn gái xóm nghèo, mà bà mẹ như một con mụ chằng, và lũ em
như một lũ du thủ, cha mẹ của gã cũng phải bấm bụng nhân nhượng con trai
rước nàng về làm dâu, khi nàng có những dấu hiệu cấn thai!
* * * * *
Gã đứng lặng người, rút một tờ kleenex lên chậm mắt. Mắt gã nhoè đi. Gã
đã từng ôm trong tay cái thân thể mềm mại mà căng mọng ấy! Cũng tại gã mà
thôi. Gã chỉ quen dựa vào cha mẹ; lúc hoạn nạn hết biết đường xoay trở.
Nhưng làm gã sao quên được mắt ấy, môi ấy, miệng ấy; và cả cái lưỡi
hồng mịn ấm đến không thể mịn và ấm hơn nữa! Những lần gần nhau, nàng làm
gã tan ra. Còn lúc này, gã đứng ở cái góc khuất lánh, tối tăm và u uất
nghĩ đến những ngày tháng thảm hại của mình trên vùng đất mới này, nơi
mà những thằng bạn cùng lớp ngày xưa nay đã ổn định cuộc sống, hoặc có
đứa đã vượt hẳn lên: thằng cắp sách trở lại trường cũng khá, mà thằng
nhào ra cắt cỏ, quét vườn cũng khá. Hàng đêm hắn đến cái khách sạn sang
trọng vào bậc nhất thành phố này dọn phòng. Và đêm nay, ông trời oái oăm
đã bắt gã trơ trọi một mình, khuất lánh sau hàng cột lớn, với nỗi đau mất
vợ, mất một người đàn bà đẹp não người trong tay những gã đàn ông hơn
hẳn gã nhiều thứ, nhất là tiền bạc. Ngay cả cái mã công tử của gã cũng
đã tàn tạ. Giờ gã mới thấm thiá câu rủa mà nàng vẫn nhay gã mỗi khi hai
người cãi nhau: "Anh là một thằng đàn ông nhạt nhẽo, bất tài; bỏ cái
xe vespa đi thì anh chẳng còn gì."
Người đàn bà ấy trời sinh ra không phải để chịu cực, không phải để trông
nom nhà cửa, nồi niêu, xoong chảo, và lại càng không thể mãi mãi là vợ
những anh ỏngỗng đựcõ như chàng, nhất là khi "Giải Phóng" ùa vào.
Đời sống nay đã quay ngoắt đến 180 độ. Bị đánh tư sản, bị lùa đi kinh
tế mới, cha mẹ chàng đã ra đi vĩnh viễn chỉ sau một vài năm gian khổ. Còn
gã, cái lon chuẩn úy, và một chân sĩ quan ỏvăn phòngõ cũng đã đẩy gã
vào trại cải tạo như những sĩ quan tác chiến thứ thiệt. Lúc mà cuộc sống
trở nên khó khăn mọi mặt, thì ở nàng những biệt tài bắt đầu nảy mầm. Và
khi anh chồng chuẩn úy đụt của nàng còn nằm trong trại cải tạo thì nàng đã
nhanh chân chạy ra chợ trời, bắt mối với đủ hạng người. Sau cùng thì nàng
cặp kè với một gã Chợ Lớn chuyên tổ chức vượt biên. Hắn là một thằng thủ
đoạn làm ăn trùm trời chẳng thua lão ỏvuaõ cha của hắn trên thương trường
miền Nam trước 75 mấy tí. Gã còn là một thằng cực kỳ háo sắc. Hắn thừa
tiền để ngủ với cả ngàn gái đẹp, nhưng chỉ sau năm 75, hắn mới hoàn thành
được mộng ước của hắn là nằm đè lên bụng những người đàn bà thất
thế, trong số ấy, có những người đã từng là vợ của những kẻ có vai vế
trong cái xã hội cũ, kể cả vợ viên tiểu đoàn trưởng ở trung tâm huấn
luyện từng đỡ đầu hắn, khi hắn bỏ ra chút tiền mua một chân lính kiểng.
Hắn đứng ra thương lượng với đám công an, và mặt khác hắn tổ chức nhận
người. Cuối cùng, thì trong cái tan hoang của toàn miền Nam, hắn là kẻ thắng
đậm. Công an một phần, hắn một phần, và hơn thế, gái đẹp. Trong những bữa
tiệc đãi thuộc hạ ở một tầng hầm trong căn nhà của một đồng hương, gã
nói bằng cái giọng vừa miệt thị, vừa mất dậy của bọn con buôn nhà nghề:
"Coi vậy mà cũng đã làm ỏ chồngõ được hàng chục bà lớn." Những
bà lớn này là những người đàn bà mà tham vọng không chỉ giới hạn bởi
những qui ước thông thường. Nhiều bà chỉ mới ngoài đôi mươi!! Gã từng
huênh hoang: "Mấy thằng đàn ông xứ này chỉ giỏi uýnh lộn như một lũ
côn đồ, chớ không biết làm chuyện chi cho ra hồn; và bọn đàn bà, con gái
thì rẻ rề. Chúng uýnh nhau như những thằng điên. Chúng xưng tụng nhau là anh
hùng. Nhưng hoà bình rồi thì mình biến lũ chúng thành bọn cu-li cho mình
thật dễ dàng lắm; đàn bà, con gái của chúng, khỏi kể."
Nàng đem tiền lại cho gã, và nàng cũng đem gái lại cho gã. Nàng dắt đến
gã những con bạn quen, giàu thì trả tiền, nghèo thì trả xác. Điều kiện của
gã dành cho những người đàn bà đẹp ít tiền là sống với gã vài tuần
trước khi gã cho lên tàu đi bán chính thức, hoặc đi chui. Nhưng mà, nàng
như có ngải. Gã sống với nàng đến tuần lễ thứ tư thì nàng bắt đầu ra
điều kiện cho gã, và nàng hợp đồng chỉ cho gã ngủ với nàng mỗi tuần một
lần. Gã chưa từng gặp người đàn bà nào dìm được gã xuống đến đáy vực
của xác thịt: nàng đã hớp hồn gã! Còn nàng, nàng ngày càng ghê tởm cái
thằng con buôn mạt hạng, mắt híp, hôi hám, mà lòng dạ nham hiểm hơn cả ma
quỉ. Sống với gã ít ngày nàng nhận ra ngay cái bản chất cực kỳ lưu manh và
tồi bại của hắn. Hắn cười đấy mà hắn cũng có thể hại người ngay đấy.
Hắn mượn tay công an giữ lại những người thiếu tiền hắn, kể cả những
người đã chịu cho hắn dày vò xác thịt nhiều lần. Nhưng nàng có mục đích
của nàng. Sau khi trả nợ ân tình cho anh chồng khờ, bất tài vô tướng, và
đứa con vượt biên xong, nàng ở lại vài tháng với gã. Cuối cùng thì cả hai
đã đến Mỹ.
Bây giờ, gã đứng ở góc đại sảnh của khách sạn sang trọng vào bậc nhất
thành phố này, lặng người nhìn người vợ cũ tươi cười bên ông chồng giàu
có nổi tiếng. Người này là đời chồng thứ năm của nàng. Đó là một người
đàn ông mà cả danh vọng lẫn tiền bạc đều nằm trong số hiếm hoi những anh VN
đến đất Mỹ, sau khi đã nhanh chân bỏ của chạy lấy người. Gã còn nhớ câu
nói sau cùng của nàng khi gã còn muốn níu lại chút tình xưa, lúc nàng đã
đặt chân đến bến bờ tự do: "Em không thể sống với anh được nữa. Em
đã lo cho anh và con đến đất này. Kể như em đã trả xong món nợ với gia
đình anh rồi. Em cần phải sống cuộc đời của mình. Anh đừng suy nghĩ chi
nhiều. Giữa chúng ta mọi chuyện xong rồi. Không ai mắc nợ ai cả. Em sẽ lo liệu
chu đáo cho con chúng ta." Nàng nói lạnh tanh, dứt dạt. Nàng cũng đã bỏ
thằng chồng hờ Chợ Lớn lưu manh của nàng, sau khi đã cuỗm của gã được một
món tiền, mặc dù gã rất mực kỹ càng trong chuyện tiền bạc. Gã đã tìm cách
hù dọa nàng, tính cả đến việc thuê muớn bọn côn đồ. Nhưng nàng chẳng lạ
gì đám côn đồ; và nàng đã nhanh chóng bắt bồ với một tay gộc trong một
"Tổ Chức". Nàng đã tuyên bố thẳng thừng: "Hạng dòi bọ như
mày, liếm được vào mép l... bà là đã được hưởng phước tổ nhà mày
rồi. Bà đã tha cho mày, mà mày còn hó hé, càn quấy thì bà cho người lấy
đầu mày." Hàng tháng, gã tình nhân mới của nàng cho người lại lấy xâu
những cửa tiệm của thằng khốn kia. Bọn con buôn lưu manh như gã, gặp thứ dữ,
cũng phải biết sợ. Gã chỉ tiếc là đã không hạ độc thủ nàng ngay từ đầu.
Trước 75, gã đã hại biết bao thiếu nữ bằng ngón độc bạch phiến của gã.
Gã bắt họ phải lụy vào gã cho đến khi thân tàn, ma dại, lang thang làm điếm
đứng đường. Phần nàng, nàng tự nhủ lấy tiền của một thằng khốn bịp bợm
thì cũng chẳng tội tình gì, và nếu có lấy mạng của hắn cũng là giúp cho
nhân quần bớt đi được một thằng đại lưu manh. Vậy mà trước khi lừa ai,
nó vẫn mạnh miệng: "Người chúng tôi tôn trọng chữ tín!!!". Tin nó
thì chỉ có bán thóc giống mà ăn. Bọn chúng đã từng làm giàu trên lưng
những người nông dân nghèo khó Việt-Nam. Chúng mua một, chúng bán mười. Dẫu
sao, nó cũng đã có diễm phúc được ngủ với nàng. Và như vậy kể là huề
cờ. Hắn hậm hực quay về với cái công ty chuyên nhập hàng từ Đông Nam Á qua
phân phối cho các siêu thị trong vùng, và tiền bạc giờ này hắn giao lại cho
con vợ già gốc Quảng Đông và thằng con lớn của hắn lo liệu. Thỉnh thoảng
hắn vẫn đi tìm gái, nhưng hắn không sao kiếm ra gái dễ dàng như ở VN trước
và sau năm 75 được nữa. Và một người như nàng, với hắn, gặp một lần trong
đời đã là quá đủ. Trên đất Mỹ, hắn xoay trở không mấy khó khăn, nhưng
quả thật hắn đã không thể dễ dàng kiếm tiền và kiếm gái như ở Việt Nam.
Hắn vẫn tìm của lạ để ngủ. Còn nàng, nàng đã vuột khỏi tay hắn, đã để
lại trong hắn một nỗi hận ghê gớm. Lần đầu tiên trong đời, hắn nhận ra
nàng là một người đàn bà Việt Nam khác thường. Người đàn bà ấy đã
đánh bại hắn, đã dứt hắn ra đi thật dễ dàng. Gã đã nhiều lần đề nghị
nàng cho hắn một đứa con. Hắn tính cột nàng bằng một giọt máu, như gã đã
từng để ở mỗi tỉnh miền Nam một chị đàn bà VN và một cửa tiệm nho nhỏ,
sau khi ban phát cho mỗi chị đàn bà một, hai đứa con của hắn. Những người
này là quản gia trông nom tài sản miễn phí cho hắn. Lần đầu tiên, gã thua
trận. Một thằng khốn lưu manh trùm trời đã thua một con đàn bà ngóc lên từ
vũng sình trong một con hẻm nhỏ sau lưng dãy nhà gạch trên con đường Hùng
Vương dạo nào. Rồi đây gã còn gặp nhiều khó khăn với nàng. Nàng biết rõ
những trò làm ăn bất lương của hắn, và cả những đường dây mờ ám của
hắn. Gã chỉ còn một nước là "dĩ đào vi thượng sách" bằng cách
lánh mặt hẳn khỏi vùng mà nàng đang sống! ...
* * * * *
Cặp mắt sắc của nàng nhìn vào người con gái:
- Thôi, bỏ nó đi. Cái thứ đàn ông không nuôi nổi thân mình, mà tối ngày
chỉ rượu chè be bét, vướng vào nó chỉ khỗ thêm mà thôi!
- Nhưng mà em yêu anh ấy. Anh ấy là một nhà thơ có tài.
- Bộ thơ nó nuôi sống mày à. Quanh đi, quẩn lại, chỉ từng đó chữ. Mày ra
lượm mấy tờ báo biếu ngoài chợ thiếu gì chữ, thiếu gì thơ. Mày cứ ra chợ
dưới phố Tàu là thấy ngay những nhà thơ lớn lởn vởn đâu đó. Thằng nào
nhìn mặt cũng như mới từ cung trăng rớt xuống. Mà mấy gã làm thơ ấy còn
có tí nghề nghiệp kiếm sống nữa đó.
- Nhưng mà anh ấy là một người có tài?
- Tài với chẳng tài. Đến xứ này mà còn phải đi ăn xin thì tài cái quái
gì?!
- ...!
- Tao chán mấy thằng thi sĩ, văn sĩ lẩm cẩm lắm rồi. Hồi còn ở VN, lúc chưa
lấy chồng, trong xóm tao có thằng cũng tập tễnh làm thơ. Nó mê tao. Hàng
ngày, nó đợi tao đi học về, nó đứng trước cửa cái "lều" nhà nó,
ư ử ngâm thơ, những câu thơ tao nghe không lọt lỗ tai, với toàn những mây,
gió, trăng, ga xe, khói tàu,... Mà người nó chỉ nhìn là đủ phát chán rồi:
da bủng, mặt vêu, áo thun rách màu cháo lòng,... Thơ với thẩn!! Tao sợ cái
nghèo quá rồi!!! Mày đã bị đói bao giờ chưa? Chỉ tưởng tượng ra cảnh nằm
cạnh thằng chồng ốm đói là thấy hãi hùng rồi, nói chi đến chuyện yêu
đương. Mày phải biết, hút điếu 555 ngon hơn ỏ Vàm Cỏõ với ỏ Thăng Long õ
cả trăm lần; và ngủ với người giàu có,sạch sẽ, lịch sự sướng hơn hẳn là
với thằng nghèo nhớp nhúa, bẩn thỉu. Tao khuyên mày nên dãn cái thằng thi sĩ
đói ăn của mày đi. Mày cũng đẹp có kém gì ai.
- Chị Tuyết ơi! Em khổ lắm chị ơi. Em trót yêu rồi.
- Tao không sao hiểu được mày. Mày hỏi tao, tao trả lời. Có vậy thôi. Còn
tình yêu là cái quái gì? Chỉ có bọn văn sĩ, thi sĩ nghèo đói mới giở
giọng loè bịp người ta. Tình yêu? Tình yêu?! Chả là cái quỉ gì cả. Nói là
yêu nhưng mày rõ là cái giường nằm có ý nghiã cụ thể hơn nhiều. Leo lên
giường rồi thì nệm thật êm, mền thật ấm mới đã chớ. Đến xứ này phải
biết hưởng thụ cuộc đời em à. Mày nghe lời tao thì đời mày sướng, không
nghe thì chả ai cứu nổi mày đâu. Mày có thấy mấy con vẫn lại nhà này với
tao chớ. Tụi nó đẹp thua gì bọn dự thi hoa hậu Long Beach, mà toàn là dân
chơi cả đấy. Lúc nào tụi nó cũng vui vẻ, ồn ào. Nhờ tao, lâu lâu chúng nó
đến được những dân Mỹ lịch sự, giàu có. Xong rồi là tiền bạc rủng rỉnh.
Chịu làm vài năm, có tiền, rồi kiếm một thằng chồng ngon lành. Chẳng ai biết
đấy là đâu, mà ai cũng sướng. Hay mày muốn có một tí kinh nghiệm đau
thương với đời?! Tiệc tùng linh đình không muốn lại muốn dưa hẩm cá ươn
à?
Ngừng lại nhìn dò hỏi, nàng tiếp:
- Tao tính giới thiệu mày cho bạn của ông Lăng.
- ...
- Mày chê à? Ông Tuấn du học từ lâu, đã ly dị con vợ Mỹ rồi. Đàn ông VN
lấy đàn bà ngoại quốc kể như chưa lấy vợ. Mà ông này nay lại là giám
đốc một hãng điện toán lớn. Cặp với ông ta, đẻ cho ông ta đứa con là cột
ông ta lại. Mày tha hồ mà sướng. Mà nếu có xục xịch gì mày cũng chẳng sợ.
Luật pháp xứ này vẫn bênh vực phụ nữ mà. Cái gia tài ấy cứ cưa đôi là
mày khoẻ re. Mày thấy không? Ngồi trên chiếc Mercedes này có phải đã hơn
hẳn ngồi trên cái xe cọc cạch của cái thằng nhà thơ nghễnh ngãng của mày
không? Mày nên nhớ ở xứ này, mày phải hưởng đủ những tiện nghi của nó.
Chỉ có mấy đứa hèn kém mới không tạo ra nổi tiện nghi cho mình. Mày còn
trẻ, chớ dại mà dính vào mấy thằng thẩn thơ, thơ thẩn; trừ khi mày tài
nghề làm ăn ngon lành, nuôi nổi một bầy em út như tao đây, và nuôi luôn
thằng chồng thi sĩ.
Con em họ lắc đầu. Mình gặp anh ấy ở trên đảo. Anh ấy đã làm thơ từ
những ngày trên đó. Anh là người có một tấm lòng. Và qua đây, anh vẫn
tiếp tục làm thơ. Anh đi làm chỉ cần đủ sống. Anh bảo: "Xứ này khó ai
giầu có nổi, nhưng chết đói thì còn khó hơn cả làm giàu. Vậy thì tội vạ
gì mà phải lo làm giàu. Cứ làng nhàng là đủ ăn rồi." Thành thử ,
chàng chỉ làm làng nhàng, và hết việc làm thì chàng ngồi trong apartment ở
cái buiding ẩm mốc, có đủ thứ chủng tộc trên thế giới góp mặt tại đây,
làm thơ ca tụng gió, mây, cùng những mối tình tan vỡ. Chàng từng nói với
nàng: "Đất này không phải là đất của tình người. Mọi thứ đã được
cân, đo, đong, đếm sòng phẳng rồi. Tụi nó nhận mình vào cũng chẳng phải
là vì nhân đạo gì. Mấy xứ này đứa nào cũng xoen xoét cái mồm. Một bọn
đạo đức giả cùng mình cả đấy thôi. Chẳng may mà mình bị đui, mù, què
quặt thì còn khuya nó mới nhận mình vào xứ nó!" Nàng thấy cái lý ấy
không mấy ổn, nhưng nàng vẫn yêu chàng - người thanh niên đầy chất thơ của
những ngày vượt biên sóng gió. Còn chàng, cái triết lý bi quan về con
người, và đất người, khiến chàng cứ lơ lửng với những bài thơ hoài vọng
về một thế giới không bao giờ có thật. Chàng mơ mơ, màng màng về một cõi
nào lạ lẫm lắm. Cho đến khi chàng nhận ra là không thể cứ mãi làm thơ mà
sống được trên đất người thì chàng đã mất đi khá nhiều cơ hội có
được công ăn việc làm đàng hoàng. Trở lại trường thì chàng ngại ngùng,
mà tuổi trẻ thì cũng chẳng còn. Bạn bè chung quanh chúng nó đã yên ổn cả.
Vì thế, chàng lại tiếp tục làm thơ trong cái apartment bầy hầy của chàng,
ngổn ngang những vỏ bia chất thành đống nơi một góc nhà, trong nỗi cô đơn
tuyệt vọng. Bỏ chàng sao đành! Mà sống với chàng thì cũng chẳng khác dìm
đời mình trong vũng tối cuộc đời. Nàng ôm ngực: "Sao con khổ quá, Chúa
ơi!".
* * * * *
Biệt thự của nàng nằm trên khu đồi cao ở về phiá tây thành phố. Mặt sau
của toà nhà trông ra biển. Phía dưới hành lang sau nhà là một thảm cỏ thênh
thang, xanh rì. Các loại hoa nhiệt đới đua nhau nở quanh vườn. Nàng nằm sưởi
nắng bên hồ bơi, trên sân thượng, nhìn về phiá Thái Bình Dương bao la.
Nàng tư lự. Mười mấy năm trước, biết bao nhiêu sóng gió, bề bộn. Thằng
chồng hờ đưa nàng qua đất Mỹ đã tìm đủ cách giữ nàng lại. Gã mết nàng.
Nhưng nàng còn phải giải quyết cho xong mọi việc với người chồng cũ. Dẫu sao
thì cũng còn chút ân tình của mối tình đầu, chẳng lãng mạn, ghê gớm gì,
và còn cả đứa con chung của hai người nữa. Tiếp đó là những giằng co, đấu
trí với thằng chồng hờ lưu manh chuyên tổ chức buôn lậu và vượt biên, hôi
hám và tham lam. Qua đến Mỹ, hắn vẫn đeo nàng như đỉa. Hắn lập lại đường
dây chuyển ngân của hắn và bắt đầu trở lại hoạt động trên thương
trường, nhưng không phải là mua bán nông sản rẻ mạt của nông dân rồi tập
trung về Chợ Lớn phân phối đi các thành phố khác. Lần này gã xoay qua buôn
gái. Những phòng tắm hơi lại bắt đầu mọc lên. Nàng học được nghề này,
kèm thêm nghề chăm sóc sắc đẹp cho quí bà, quí cô. Nhưng nàng đã ngấy
hắn lắm rồi. Đời nàng không phải chỉ là bóng mờ của một con vợ hờ, tháng
tháng chờ thằng chồng lưu manh rót cho chút tiền, cộng với trợ cấp của chánh
phủ Mỹ, và chờ đến khi nhan sắc tàn phai, bị quăng vào quên lãng như những
con vợ nhỏ của gã hiện còn nằm tại VN. Nàng có cuộc đời của nàng. Nàng mau
chóng gia nhập vào cái thế giới làm ăn của những di dân mới đến đất Mỹ
vào cuối những năm 70. Nàng nhanh chóng thành công. Đất Mỹ quả là đất của
thời vận. Chỉ làm móng tay cho bọn Mỹ đen mà cũng phất lên đến hàng trăm
ngàn. Nàng tách khỏi hắn. Nàng cạnh tranh với hắn.
Những cô em chịu chơi làm cho nàng thấy dễ chịu hơn là làm cho những nơi
khác, nhất là làm cho thằng khốn lưu manh nọ. Chỉ trong vài năm nàng đã có
đến cả chục cơ sở, chính thức và không chính thức. Ông trời đã ban phước
cho ai thì ngài cho dồn, cho dập. Nàng học cái gì cũng nhanh, từ lời ăn tiếng
nói, phép xã giao ngoài xã hội, chí đến tài quản lý con người. Và cả
tiếng Mỹ, cái thứ tiếng không dễ phát âm đối với những người miệt quê
quán nàng, nàng cũng nói năng dễ dàng. Bình thường, nàng dịu dàng. Nhưng
chớ có thấy nàng dịu dàng mà qua mặt nàng. Những cô gái làm cho những cơ
sở của nàng đã nghe, đã biết cách ứng phó của nàng. Và từ khi nàng gặp
người đàn ông hiện nay là chồng nàng thì đời nàng đến một khúc ngoặt rõ
rệt. Đó là một người đàn ông hơn nàng đến hơn một giáp, một người đã
bắt đầu gom góp được chút ít tài sản dưới thời đệ nhị cộng hoà và đã
có những quan hệ làm ăn với một vài giới buôn bán dược phẩm ở Pháp và Mỹ
những năm đầu 70. Nay thì chàng là một trong những người làm địa ốc thành
công. Trong một dạ tiệc, một đàn em giới thiệu chàng cho nàng. Nàng quấn lấy
chàng. Nàng biết cách chinh phục những người đàn ông. Người đàn ông này
là người quen biết nhiều người trong giới những doanh gia người Mỹ và trong
giới những người Việt làm việc cộng đồng. Phải bắt cho được con người
này. Sắc đẹp trời cho của nàng, giọng nói nũng nịu của nàng, và cả những
cửa tiệm của nàng đã góp phần chinh phục được chàng dễ dàng hơn nàng
tưởng. Bây giờ thì một giọt máu của chàng đã nằm trong bụng nàng. Lần này
thì do chính nàng chủ động. Có lần nàng thỏ thẻ, e ấp với chàng như thiếu
nữ mới về nhà chồng lần đầu vào đêm tân hôn: "Tuổi trăng mật chỉ
thật là trăng mật khi người đàn ông ở vào khoảng gần năm mươi và người
đàn bà vào độ ba mươi." Người đàn ông ấy chỉ còn biết đồng loã
với thứ trăng mật vạn lần ngọt ngào ấy. Nàng đã cột dính chàng vào đời
nàng. Đi bên cạnh một người đàn bà đẹp và tình như vậy người ta phải
hãnh diện. Ta chỉ còn thấy một mệnh phụ chải chuốt, đẹp một cách sang trọng
bên cạnh ông chồng chững chạc, lịch lãm, và dĩ nhiên cũng không kém lọc
lõi những ngón nghề. Họ là một cặp bài trùng. Đó là những ngôi sao đang
lên trên vòm trời Bắc Mỹ. Nơi đây chỉ có tương lai.
Chàng nằm bên cạnh nàng. Trời trong vắt. Biển xanh xẫm ngút mắt. Chị bồi
người Nam Mỹ bưng lên cho hai người hai ly cam vắt. Họ vừa qua một đêm hoang
đường như những đêm hoang đường khác của họ, như trong "Ngàn Lẻ Một
Đêm". Có chàng, nàng bước vào thế giới thượng lưu của những người
có tiền, có học, và đồng thời nàng mở rộng được thị trường của nàng
đến những khách hàng trước kia nàng chưa hề dám nghĩ tới. Còn chàng, bên
cạn người đàn bà hết sức tháo vát và nhạy bén này, chàng như cọp thêm
nanh, thêm vuốt. Đánh trận nào, thắng trận đó. Họ đã thành chủ nhân của
nhiều cơ sở. Chàng vẫn tự
nhủ là bọn cộng sản ngu đần vậy mà có ích cho nhiều người. Chúng đuổi họ
ra khỏi xứ, chỉ để thấy họ mạnh hơn và sung sướng hơn, trong khi chính
chúng, chúng trở thành những kẻ ăn mày do chính quyền lực của chúng. Đời
mà!
Chàng quay qua phía nàng:
- Con Loan nó trả lời em ra sao?
- Cái con khỉ ấy nó vẫn còn ngu muội lắm. Mình giúp nó, mình chỉ đường cho
nó mà nó vẫn không chịu nghe. Nó vẫn còn bị ám bởi cái thằng thi sĩ khật
khùng.
Chàng nhớ lại khuôn mặt của con em họ nàng. Cái vẻ đẹp còn chất phác, quê
mùa ấy, và cái nũng nịu tự nhiên như nằm sẵn trong máu của giòng họ chị em
nhà nàng thì lão Lăng có khó tính đến mấy rồi cũng siêu lòng. Lão mà gặp
con nhỏ này thì chỉ có nước chết. Chàng biết rõ khẩu vị của lão bạn này.
Bù lại, gã nhường cho mình một ít cổ phần ưu tiên trong Cty của hắn. Cty
này đang hồi phát triển.
Chàng buông nhẹ:
- Chưa vội đâu em. Thỉnh thoảng dắt nó đi ăn, đi chơi. Từ từ rồi nó quen.
Nếu khó quá thì mình cũng có cách. Ni cô còn không thoát thì ăn nhằm gì
cái con bé nhà quê này.
Chàng nhìn nàng cười:
- Em thiếu chi cách, phải hôn? Hễ biết một lần rồi thì chả cần phải dài
dòng thuyết phục nữa.
Nàng cười dòn, đồng tình. Nàng nheo mắt nhìn cặp mắt rất "đĩ"
của chàng và nhớ đến "trận đấu" sôi nổi tối qua giữa hai người.
Nàng le lưỡi liếm lên vành ly nước. Nàng hát khẽ, thật êm, một câu hát mà
nàng nhớ đâu đó: "Đất nước này là của chúng mình,...".
Ngoài xa tiếng sóng reo như muôn vạn tiếng reo vui của một ngày mới. Nàng mỉm
cười hài lòng với nỗi khoan khoái lan dần trong cơ thể khi những tia nắng sớm
từ mặt nước hồ phản chiếu long lanh trên thân thể nàng.
Lại một ngày mới bắt đầu.
Sầu Đông
|